Chuyện kể về lửa địa ngục

Khi Đại Đức Miloka chưa xuất gia, Ngài là một người thợ săn rất giỏi, mỗi ngày giết rất nhiều thú. Ngày nọ ăn cơm xong không có nước uống, Ngài mới đi tới một tư thất của một vị Đại Đức trong rừng tìm nước uống. Khi dở nắp hũ nước ra không thấy có nước, ông ta nổi giận nói: “Thầy Tỳ Khưu ăn cơm của tín đồ xong lo tìm chỗ thanh tịnh ngủ, chỉ có nước để uống mà cũng không có một giọt để làm thuốc, thật là tệ”.

Vị Đại Đức nghe vậy, lấy làm lạ, nghĩ rằng: “Ta đã múc đầy nước rồi, tại sao người này lại nói không có?” Ngài mới đến chỗ hũ nước xem coi, thấy nước vẫn còn đầ y. Ngài mới múc cho ông thợ săn ấy một gáo. Ông uống cả thẩy ba mươi hai gáo, khi uống xong ông ta mới nghĩ: “Kiếp sau của ta sẽ ra sao kìa? Ta làm nhiều tội lỗi đến nỗi hũ nước đầy mà ta không trông thấy”.

Ông ghê sợ tội của mình đã làm, nên xin xuất gia. Sau khi xuất gia xong, ông cố hết sức hành đạo nhưng không bao giờ tâm ông trụ lại. Vì khi ông tham thiền thì ông trông thấy những con thú ông giết bằng cách này, bằng cách nọ, thật là ghê sợ . Ông cảm thấy ông không thể hành đạo được, mà ở ăn của tín đồ càng thêm tội, nên ông xin với Thầy Tế Độ cho ông hoàn tục.

Thầy Tế Độ bèn dạy: “Được, nhưng người phải đốn cây tươi chất cho thật nhiều lại cho ta, rồi ngươi đốt cho cháy hết đi” Ông ráng làm nhưng không thể nào đốt cây tươi cháy được.

Thầy Tế Độ thấy vậy mới nói: “ngươi để đó cho ta”. Rồi Ngài dùng thần thông lấy một đốm lửa bằng con đom đóm từ địa ngục lên để vào đống cây tươi thật to ấy, đống cây ấy cháy trong nháy mắt, chỉ còn tro thôi.

Khi ông ta biết đó là lửa địa ngục, rất lấy làm kinh sợ mới hỏi Thầy rằng: “Bạch Thầy, Phật đạo có thể đư a con người khỏi khổ được chăng? Nếu có thật đệ tử nguyện hết lòng tinh tấn tu hành để giải thoát”

Từ ngày ấy ông rán hết sức tu hành không hề xao lãng. Khi nào tham thiền mà bị buồn ngủ thì ông lấy khăn nhúng nước bịt đầu, còn chân thì ngâm trong nước.

Ngày nọ, ông đổ nước vào lu xong, còn cái nồi nước ông để trên vế, những giọt nước còn dư nhiễu xuống. Ông thầy Tế Độ thấy vậy mới dạy rằng: “Quyền chức thường đến cho người siêng năng, có trí nhớ, việc làm trong sạch, suy nghĩ trước mới hành động sau, người hành theo Chánh Pháp và không dễ duôi”. Ông nghe câu ấy liền suy nghĩ rằng: “Đã gọi là siêng năng thì như ta đây là người có trí nhớ, việc làm chân chánh, suy nghĩ trước thực hành sau, đã thu thúc ở trong chánh pháp không dễ duôi”. Ông tu hành trong sạch, giới hạnh thanh cao, ông dùng trí tuệ quan sát thân này là vô thường, khổ não và vô ngã, đắc được quả A La Hán.

Xem thêm:

Chuyện kể về lửa địa ngục

Chuyện kể về lửa địa ngục

Khi Đại Đức Miloka chưa xuất gia, Ngài là một người thợ săn rất giỏi, mỗi ngày giết rất nhiều thú. Ngày nọ ăn cơm xong không có nước uống, Ngài mới đi tới một tư thất của một vị Đại Đức trong rừng tìm nước uống. Khi dở nắp hũ nước ra không thấy có nước, ông ta nổi giận nói: “Thầy Tỳ Khưu ăn cơm của tín đồ xong lo tìm chỗ thanh tịnh ngủ, chỉ có nước để uống mà cũng không có một giọt để làm thuốc, thật là tệ”.

Vị Đại Đức nghe vậy, lấy làm lạ, nghĩ rằng: “Ta đã múc đầy nước rồi, tại sao người này lại nói không có?” Ngài mới đến chỗ hũ nước xem coi, thấy nước vẫn còn đầ y. Ngài mới múc cho ông thợ săn ấy một gáo. Ông uống cả thẩy ba mươi hai gáo, khi uống xong ông ta mới nghĩ: “Kiếp sau của ta sẽ ra sao kìa? Ta làm nhiều tội lỗi đến nỗi hũ nước đầy mà ta không trông thấy”.

Ông ghê sợ tội của mình đã làm, nên xin xuất gia. Sau khi xuất gia xong, ông cố hết sức hành đạo nhưng không bao giờ tâm ông trụ lại. Vì khi ông tham thiền thì ông trông thấy những con thú ông giết bằng cách này, bằng cách nọ, thật là ghê sợ . Ông cảm thấy ông không thể hành đạo được, mà ở ăn của tín đồ càng thêm tội, nên ông xin với Thầy Tế Độ cho ông hoàn tục.

Thầy Tế Độ bèn dạy: “Được, nhưng người phải đốn cây tươi chất cho thật nhiều lại cho ta, rồi ngươi đốt cho cháy hết đi” Ông ráng làm nhưng không thể nào đốt cây tươi cháy được.

Thầy Tế Độ thấy vậy mới nói: “ngươi để đó cho ta”. Rồi Ngài dùng thần thông lấy một đốm lửa bằng con đom đóm từ địa ngục lên để vào đống cây tươi thật to ấy, đống cây ấy cháy trong nháy mắt, chỉ còn tro thôi.

Khi ông ta biết đó là lửa địa ngục, rất lấy làm kinh sợ mới hỏi Thầy rằng: “Bạch Thầy, Phật đạo có thể đư a con người khỏi khổ được chăng? Nếu có thật đệ tử nguyện hết lòng tinh tấn tu hành để giải thoát”

Từ ngày ấy ông rán hết sức tu hành không hề xao lãng. Khi nào tham thiền mà bị buồn ngủ thì ông lấy khăn nhúng nước bịt đầu, còn chân thì ngâm trong nước.

Ngày nọ, ông đổ nước vào lu xong, còn cái nồi nước ông để trên vế, những giọt nước còn dư nhiễu xuống. Ông thầy Tế Độ thấy vậy mới dạy rằng: “Quyền chức thường đến cho người siêng năng, có trí nhớ, việc làm trong sạch, suy nghĩ trước mới hành động sau, người hành theo Chánh Pháp và không dễ duôi”. Ông nghe câu ấy liền suy nghĩ rằng: “Đã gọi là siêng năng thì như ta đây là người có trí nhớ, việc làm chân chánh, suy nghĩ trước thực hành sau, đã thu thúc ở trong chánh pháp không dễ duôi”. Ông tu hành trong sạch, giới hạnh thanh cao, ông dùng trí tuệ quan sát thân này là vô thường, khổ não và vô ngã, đắc được quả A La Hán.

Xem thêm:

Đọc thêm..